1. Am Và người vội vàng đi xa, Em khóa ký ức khiến tim vỡ òa
G Chìm dần trong mong manh nỗi nhớ trở lại D anh như người vô hình
Am Giật mình nhìn lại xung quanh, Em nến đã tắt ánh trăng úa tàn
G Riêng mình anh ngu ngơ nơi em giờ lụi D tàn nhưng góc phố bơ vơ dần hoang sơ
ĐK:
Am Cố tìm lấy mình từ sâu nơi những vết thương chưa Dm lành
Anh lang thang trong căn phòng miên man
Cho bao cảm G xúc lại gần khi đôi môi anh cần
Niềm C tin như vực sâu, anh rơi E7 rồi theo nỗi nhớ buông lơi.
Am Khói mờ hững hờ em quen vòng tay với ai
Khi đôi Dm môi cạnh bên ai, em chắc nghĩ rằng anh sai
Dù Em ngày mai yêu thương không là nhau mãi mãi. Am
2. Am Vẫn cứ nghĩ mình không yếu đuối, vẫn cứ nghĩ mình mãi chẳng rời
Em Khi cô đơn chạm vào nơi anh, khi góc tối quẩn quanh nơi anh
Em G đâu rồi, em đâu rồi không một lời buông D lơi
Am Giật mình nhìn lại xung quanh, Em dấu chấm hết khiến ta ngỡ ngàng
G Riêng mình anh ngu ngơ nơi em giờ lụi D tàn nhưng góc phố bơ vơ dần hoang sơ.