1. Yêu Am em bỏ tuổi thơ ngây
Yêu F em ngậm ngải trên Dm môi
Yêu em tim C héo Dm đã xa cành E7 vui
Cây xanh đã C muốn, soi ngày cuối E7 đời.
Bao Am nhiêu trời rộng mây cao
Bao F nhiêu biển thẳm sông Dm sâu
Trăng xuân ngây C ngất môi cười hoa E7 đào
Quê hương thơm Dm ngát gió E7 mùa khát Am khao.
Vào mùa F đông nao nao gió G bấc
Rét cho Am ấm cuộc hành hương mơ ước đau C thương A7
Ngày thần Dm tiên đưa nhau đi E7 hết
Bắc nam ngắm nhìn cỏ cây thăm viếng núi Am rừng.
Yêu Am em còn nửa mơ thôi
Yêu F em lừa gạt cơn Dm vui
Yêu em thu C vén cho vừa đất E7 trời
Quê hương đã Dm khép không E7 chờ đón Am ai.
2. Yêu Am em lửa đỏ thiêu ta
Yêu F em địa ngục than Dm tro
Yêu em khi C đất Dm nước không còn E7 chi
Ai đi đi C mất không người quay E7 về.
Không Am ai còn nhận ra ai
Sao F em vào được tim Dm tôi
Đêm qua ai C trốn ra ngoài phương E7 trời
Bao nhiêu thân Dm xác chôn E7 vùi giữa Am khơi.
Đường tình F ta mênh mông nước G mắt
Tóc tang chắn Am nẻo làm sao ta đến bên C nhau A7
Đời còn Dm như cơn mê chưa E7 dứt
Cũng không biết hẹn ngày vui ta trong kiếp Am nào.
Yêu Am em đèn lửa thôi soi
Yêu F em hồn mở tim Dm khôi
Yêu cho qua C hết tuổi buồn đã E7 dài
Yêu cho có Dm vết E7 thương làm nỗi Am vui.