Người là D ai? Từ đâu tới?
Và người ơi, người sẽ bước chân về nơi nao?
Người vì A7 sao mà chớm nở?
Rồi sớm G tối, cánh hoa tươi tơi bời theo D với những lá úa?
Người là D chi? Là cơn gió?
Là giọt mưa là cát trắng hay bụi xanh lơ?
Người từ A7 xưa, thuyền theo lái về kiếp G cũ?
Người lên xe đi từ hư D vô qua hư vô?
Ta ra G đi từ lòng D người
Với tiếng G khóc và nụ Em cười
Thương yêu D dai, hận thù Bm dài, nuôi đắm D say
Trưa hôm Em qua còn là G người
Đêm hôm D nay hồn lạc Bm loài
Thành vị D thần hay lũ ma lẻ A loi.
Mỗi chớp G mắt nhìn toàn D đời
Nuốt thế G giới vào lòng Em rồi
Muôn năm D vui ở nửa Bm vời câu hát D đôi
Nghe con Em tim chạy miệt G mài
Khi tim D ngơi nhịp từng Bm hồi
Buồn nghìn A đời len giữa cơn đập D vui.
Người là G ta, một mùa xuân toả ánh D nắng mai
Bước lên Bm đời mang một E đôi duyên tình duyên F#7 mới
Người là Bm ta, đường nhân ái còn đi mãi mãi
Hết bước D xuân, ta gọi A7 nhau về trong D người.