Đêm giăng mù Am sương đèn Em trăng khuya trốn Am ngủ
Riêng tôi một D mình thao thức trắng tàn Am canh
Tuổi buồn xuân lướt G nhanh, cây bao mùa thay Em lá
Se cát dã Dm tràng vùi lấp chôn niềm E7 đau.
Ai đã từng Am yêu trải qua mới thấu hiểu
Câu yêu trao D rồi, sầu đắng sẽ lên Am ngôi
Ngậm ngùi trong nỗi G đau, dối gian tình nhân Em thế
Khi mất nhau D rồi, ê E7 chề trong bể Am dâu.
Thời Am gian ai níu được C đâu
Ngập trong u Am sầu, trách người sao chóng Em quên
Tìm Dm đâu câu yêu thương ngày Am đó
Còn đống tro E7 tàn giữa dòng đời ngổn Am ngang.
Giờ người bên Am ai thì xin quên tất cả
Níu kéo được D gì chỉ thêm cõi lòng Am đau
Đời như chuyến G xe đón đưa rồi xa Em mãi
Ly nước đổ Dm rồi sao E7 đầy lại người Am ơi.