1. Tôi gọi Vú Em ơi theo tiếng gọi của người miền C Tây
Mà kêu Vú A ơi nghe thiết tha tiếng Nam Bộ Bm mình
Xóa đi những nỗi đau hôm D nào xóa đi khó Bm nhọc thuở còn C thơ
Gian nan đêm D ngày vì con A thơ đếm nỗi sầu B7 riêng.
2. Con ngồi đếm nếp Em nhăn trên gương mặt cháy rạm màu C da
Nhìn sao xót A xa bởi tháng năm đã in thành Bm quầng
Vú ơi Vú hỡi con kêu D hoài Vú ơi Vú Bm hỡi Vú nằm C đây
Cứ thương thương D hoài, cứ ôm ôm B7 hoài thương lắm Vú Em ơi.
ĐK:
Nhà mình lênh C đênh trên bến sông gió A ru đêm Em về nghe cuốc kêu
Vú A ru câu Em hò ơ cha hát Am câu bình B7 yên.
Ngày cha ra A đi nước mắt rơi tiếng chim kêu C bạn ở một Bm mình
Cuốc kêu bên D trời vùng thâu Bm đêm cùng con xót G xa. B7
Một mình gian C lao nuôi các con mớ A rau dây Em trầu trong nắng mưa
Tóc A xanh bây Em giờ ơ như ráng Am mây chiều B7 thu
Rồi thời gian A trôi con lớn khôn nhánh cau ngày D xưa thân héo hon
Lời ru còn B7 đó Vú đâu rồi con thành mồ Em côi
Chiều nay lặng B7 lẽ bỏ con rồi con khóc Vú Em ơi.