F Kỷ niệm bên nhau sao nay nhạt Em7 nhòa về nơi phong ba
Dm7 Anh từng nghĩ sẽ G7 ấm êm nhưng C vậy mà
Là do F anh cố chấp nhiều điều chẳng thể lắng Em7 lo và thiếu nuông chiều
Ngay Dm7 cả khi yêu cũng Em7 chẳng nhường nhịn bao Am nhiêu.
Tự tâm anh thiêu F đốt trái tim hai chúng mình
Lửng lơ trong giấc Em mơ cớ sao chẳng thức tỉnh
Liệu đến hôm Dm7 nay em G7 được hạnh phúc chưa C vậy?
Người đàn ông cố F chấp như anh thì làm G sao
Chịu Em7 lắng nghe và thấu Am hiểu
Cứ cho riêng Dm7 mình là người luôn Em7 đúng chẳng bao giờ Am sai.
Vì anh em tha F thứ biết bao nhiêu lỗi lầm
Vì anh em giấu Em7 đi bao nhiêu đêm khóc thầm
Người sống như Dm7 anh thuộc G7 về nơi những ân C hận
Và mình gặp được F nhau là ý duyên G trời đã ban
Nhưng bao Em7 lâu là ý do Am mình
Mất em một Dm7 lần xem như mất Em7 em trọn Am kiếp.