Bốn mươi tuổi Am đời tuy qua thời vàng F son
Nhưng đôi môi vẫn Am nồng đôi mắt vẫn hồn C nhiên
A7 Tuổi đời bốn Dm mươi tình yêu luôn nồng F cháy
Đã vấn vương một C thời yêu A7 say đắm con Dm tim
Và luôn mơ G về một hạnh phúc nhất trong C đời
Để E7 lòng bớt quạnh Am hiu.
G Ôi cuộc C đời tuổi xuân thì đã E7 qua tuy chưa gọi là G già
Nhưng mặn E7 mà điệu đà thướt F tha
G Ôi bao khó C nhọc vẫn một E7 lòng gian khó vươn Am lên
Luôn suy Dm tư trăn trở bao buồn G phiền
Luôn ấp E7 ủ một tương lai sáng Am hơn.
Bốn mươi tuổi Am đời ngoảnh nhìn thời xuân F xanh
Tiếc cho ta một C thời thời son trẻ đã Am qua
Tiếc nuối mà Dm chi mong F thời gian ngừng C bước
Tỏa hương E7 nồng như trẻ lại hồi Am xuân.