1. Em Em Út Điệu quê A mùa
D Ăn nói chẳng bằng Em ai
A Sao mấy anh cứ ghẹo Em hoài
Ghẹo em hoài em mất duyên Bm sao
Em Út Điệu quê D mùa
Bm Nhưng không luời biếng C đâu
D Em biết đi ruộng Bm đồng
Biết thêu A thùa, phụ mẹ nấu B7 cơm.
2. Em Em Út Điệu hay A cười
D Chưa biết giận hờn Em ai
A Nhưng đến nay Út Điệu Em buồn
Điệu hay buồn khi biết yêu Bm anh
Yêu anh chàng bên D xóm
Bm Nhưng chưa lần dám C nói
D Xây mộng ước trong Bm lòng
Mong một B7 ngày người ta hé Em môi.
ĐK:
Ngày ngày bên Am anh, con tim này thầm trao đến Em anh
Vậy mà người Am ta không nhận ra được tiếng gọi Em tình
Để đêm trắng Bm đêm mang sầu D thương vấn vương trong G lòng Bm
Tại mình đơn D phương nên người B7 ta đâu biết mà Em thương.
Nào ngờ hôm Am nay bao ân tình thầm trao đã Em phai
Lời tình ngày Am xưa không còn trao đến anh được Em rồi
Hết rồi mộng Bm mơ nay đâu D còn chi nữa đợi G chờ Bm
Anh giờ yên D vui bên duyên B7 mới lẻ loi riêng Em mình.
* Em Em là Út Điệu nhà Am quê
Nên em Em nào sáng băng được G ai
Ân Bm tình không dám trao D tay
Nên đành ôm B7 mối sầu cay trong Em đời.