Mắt Em biếc hoài nhung nhớ
Thành Am tiếng trăng rằm mành vỡ
Cánh D hoa niềm duyên kiếp G nào. B7
Muốt Em tóc rèm xao xác
Tự Am hát giữa miền cồn đá
Nhọc nhằn cô B liêu lời B7 hứa chẳng mang lời Em nguyền.
Em Em mang lời giã từ
Nồng E7 ấm tiếc thương xanh niềm lưu bóng Am hoài
Một lần nhẹ B7 bước dáng mảnh Em mai
Anh theo ngày nắng nhạt từ E7 đó phúc âm tro tình phai dấu Am tàn
Từ lòng {B7] như đã phong Em rêu.
Gấp Em nếp chiều mưa lá
Tìm Am đến khung trời màu nhớ
Đồng vọng chơi B vơi ngày B7 cũ hóa sương là Em đà.