1. Tự dưng thương G người đâu biết rằng người ta có thương Dm tôi
Tự dưng trao G tình đâu biết rằng tình kia chẳng chung Dm đôi
Yêu người chung C giới chữ yêu tiếng thương muộn Am màng
Bao giờ chung C lối bởi A7 tình khác lạ mà Dm thôi.
2. Mẹ cha cho G mình mang dáng hình số kiếp trời Dm sinh
Mẹ cha đau G lòng khi con khờ lạc bến long Dm đong
Thì thôi con C lỡ trót mang kiếp duyên bẽ Am bàng
Bèo mây tan C tác sống A7 đời cảnh lục bình Dm mang.
ĐK:
Mờ nhạt phấn G son đêm đêm khóc bạn chung Dm tình
Đêm đêm than thở riêng G mình đau lòng cho kẻ thầm Dm thương
Trời xanh có xót C thương duyên đời sao lắm thê Am lương
Tiếng yêu tiếng thương chán C chường em khóc A7 thầm duyên phận còn Dm vương.
3. Xót G xa duyên lắm ưu Dm phiền
Duyên lắm ưu G phiền nên đời lận đận truân Dm chuyên
Trót C mang duyên kiếp bẽ Am bàng
Duyên kiếp phũ C phàng lỡ A7 làng tiếng lụy tình Dm mang
Trót C mang duyên kiếp bẽ Am bàng
Duyên kiếp phũ C phàng lỡ A7 làng tiếng lụy tình Dm mang.