Thời Am gian cứ lặng lẽ trôi
Vầng thơ tĩnh mịch bẻ C đôi
Trầm Dm bay khói tỏa lẳng lơ
Xông vào khóe Em mắt ngẩn ngơ ngôn Am tình.
Chiều Dm nao cỡ ngỡ đinh ninh
Tình thơ í a mộng C đẹp
Trầm G bay dáng tựa mây trôi
Mà cuộn Em theo gió đời phai Am phôi.
Còn Dm chăng, còn chăng là chút tro Am tàn
Mùi hương, mùi F hương tan biến theo C người
Phu Am trầm mấy thở cheo leo
Cất F công kết nụ hương Dm theo
Trần gian người mê kẻ G đắm
Vấn vương mây khói thiên C đàng.
Trầm Dm xinh, trầm thơm tận chốn núi Am ngàn
Trầm nay người F mua kẻ bán phố C thị
Khói Am trầm lững lờ tan đi
Ngẫm F đời nín cười thị Dm phi
Rồi khi tàn tro theo G gió
Tiếc Em thời khói tỏa thăng Am hoa.