Nếu anh là Am đá, mời anh lên đồi E7 núi
Trèo tới đỉnh Phù Dm Vân nghe G hát khúc tạ Am từ
Hòn Dm vọng phu ôm con, mênh mông trời mưa mây Am phủ
Giòng lệ mãi tuôn G tràn chiều chiều giá lạnh C biên khu E7
Vì anh là Am đá, đá đã trơ gan cùng E7 tuế nguyệt
Biển rộng sông Dm dài, nước G còn cau mặt với C tang thương
Lá chết trên E7 cành anh đành F ru người tình tám G hướng
Điệu ru E7 buồn, đêm trường tủi thân bến Am Tầm Dương E7Am
Ai bảo Am anh si mê E ả hoa khôi hoa G hậu
Thần tượng chơi C vơi, anh gãy cánh giữa E7 đường
Túi rỗng tiền, tráng G sĩ vô phương thành hảo E7 hán
Quan bất G tài còn gì nữa mà E7 huênh hoang
Ai bảo Am anh vội E vàng vung tay G quá trán
Tưởng mình Dm là Đường Minh Hoàng yêu nàng Dương C Quý Phi
Chuyện trăm Dm năm lầm G lỡ tuổi xuân E7 thì
Để bẽ Dm bàng trong Em khoảnh khắc một Am chuyến đi
Dù anh là Am đá sầu bi của tận cùng E7 thế kỷ
A Oanh liệt huy Dm hoàng, rồi u uất nỗi C lênh đênh
Cho đến E7 bây giờ có bao giờ anh chợt nghĩ
Người vợ G hiền xưa cũ anh C lãng quên E7
Ngày ly Am biệt, tôi ngậm Dm ngùi anh kiêu G hãnh
Nhắm, nhìn Am tôi từ lỗ chiếu Dm môn đến đỉnh đầu G ruồi
Bóp cò Em súng nổ vang tung cát E bụi
Làn đạn bay vèo tôi không chết Am đâu anh