Một Am mình đi mãi con đường Dm xa
Buổi chiều tím E7 ngắt linh hồn Am ta
Để F lòng luyến tiếc khung trời Dm cũ
Nhớ mãi bóng hình em bao ngày E tháng rồi xa mãi
Về đâu hỡi người yêu E7 dấu.
Tình Am mình cũng như chiếc lá Dm rơi
Lạnh lùng bên E7 dòng nước cuốn Am trôi
Đường đời biết E7 nhau trên ngàn Am lối
Nhớ Dm nhau bao nổi E7 trôi
Mùa thu đến tình xa Dm khuất
Người yêu E7 dấu bao giờ Am quên.
Khi lòng bâng E7 khuâng sầu
Khi buồn vu Am vơ tình
Khi mùa thu Dm sang G
Chợt nhớ bóng tới hình C xưa
Người Am đã vắng bao ngày Dm qua
Tình cứ ngỡ như còn E7 đó
Thắm thiết như mùa G xuân
Tình thu Dm chết trong lặng E câm
Mùa thu E7 đến rồi tình Am phai.