Ai đời còn nhớ Em chăng xóm Nam C Xương có một B7 nàng
Lòng E trinh muôn đời muôn B7 kiếp mang xuống tuyền đài
Cam ức ôm hờn ôi đến bao Em tan!
Từ chồng ra B7 đi chiến tranh phân Em kỳ
Rầu rầu chiếc C thân tàn canh soi B7 bóng
Ôm Em con nhớ thương ngợp B7 lòng
Chờ ngày quang thái tái lai rợp hồng ánh E Xuân
Con A thơ nhiều đêm hoài kêu nhớ E cha
Khi F#m ánh đăng soi mờ bóng B7 nhoà
Chỉ bóng A tường dụ dỗ dối con B7 thơ
Rằng đây chính A cha đêm B7 tối mới về cùng E con.
Rồi từ A đó ánh đèn tàn D đêm
Hình nàng A in trên vách tường
Con giỡn đùa nô bóng E cha rộn ràng
Nào ngờ A đâu vì B7 đó ly E tan.
Người A cha sau ít lâu hồi G#m hương
Một sáng quang F#m minh chim ngàn kêu B7 đàn
Mừng E mừng tủi tủi mang B7 mang
Nàng bế con ra đây bố đã về cùng E con.
Thằng bé kêu E rằng
Không không bố tôi đêm tối mới F#m về
Không không bố tôi đêm tối mới về
Không không bố A tôi đêm tối mới B7 về.
Ôi đau E thương, ôi ly B7 tan, đau đớn cho F#m nhau
Chua xót cho A nhau chim thương lìa B7 đàn
Ôi đau thương ôi nguy A nan cuồng ghen sôi máu
Phũ B7 phàng giày đạp nát Em tan.
Trời Am thấu cho lòng thiếp Em chăng?
Trinh Am chuyên mang oan phụ Em chàng
Xin E7 đem thân như hoa Am tàn trôi C đi
Trôi khuất xuôi B7 với nước dòng Hoàng Em Giang.
Bóng đêm C mờ đèn khêu u B7 uất
Chàng bồng con thơ in bóng lên E tường.
Thằng bé vui E mừng
Đây đây bóng cha đêm tối đã F#m về
Đây đây bóng cha đêm tối đã về
Đây đây bóng A cha đêm tối đã B7 về.
Ôi nghi E oan, ôi ly B7 tan, đau đớn cho F#m nhau
Chua xót cho A nhau chim thương lìa B7 đàn
Ôi nguy B7 nan ôi đau A thương
Cuồng ghen sôi máu lỡ B7 rồi tình đã nát Em tan.
Bồng B7 con đứng trông theo dòng Hoàng Em Giang
Tình C oan ngập mây u B7 ám
Muôn năm mối hờn bao tan nơi cửu C tuyền
Cho B7 đời còn nhớ Em quên