Ta Em nợ một đời làm sao B7 trả
Ngập Em ngừng dăm tiếng cảm ơn D suông
Chỉ Am như giọt nước xuôi biển Em lớn
Lòng thêm hổ Am thẹn lúc soi G gương.
Ta Em nợ thịt da từ cha B7 mẹ
Máu Em chảy bao năm mãi chẳng B7 ngừng
Biết G lấy gì đong công gì Em trả
Nửa nợ ầm thầm lấp yêu B7 thương.
Ta nợ G người từ ngàn năm Em trước
Trả nợ D hoài từng phút chưa Em xong
Vốn lời B7 như sóng mùa đọng Em biển
Vỗ mãi vào bờ đá rêu B7 phong.
Ta nợ trời Em trăng ta nợ mây những chiều hiu gió
Những đêm B7 dài người vỗ về ta
Bằng ánh Em sáng bằng tiếng thì B7 thầm rất nhỏ Em nhoi.
Ta Em nợ đường đi hoa cỏ Am dại
Nợ Em từng xuân biết khúc đông B7 sang
Công nợ đời Am này xin tạm Em khất
Tháng năm mòn B7 nhẵn trắng mất Em rồi.