1. C Ta chẳng còn như G trước
Yêu mà Am sao cứ phải ước Em lượng
Tình F cảm dành cho đối C phương
Dm Đâu phải là phép G toán.
2. C Yêu là nâng đỡ G nhau
Biết bao Am dung, thấu hiểu lắng Em nghe
Phân trần F đúng sai rồi đổ C lỗi được gì?
Dm Đó đâu G phải là C yêu.
ĐK:
Ngược cơn sóng C lớn băng qua biển G sâu
Gói ghém Am hết qua vài ba Em câu
Thiên F hạ… dẫu có C trăm bề
Dm Vẫn âm thầm thương G em.
Vì nắng cố C chấp muốn chạm vào G mưa
Ấy thế Am mới xuất hiện cầu Em vồng
Đâu F bằng giữa thế C gian trăm người
Dm Ta đã gặp và G yêu.
Dù rằng Am cuộc đời này chẳng gì Em là mãi mãi
Mình chỉ Dm bước chung một đoạn thôi.
3. Để C rồi người mà ta G cưới
Có lẽ Am không phải người yêu Em nhất
Trải F nghiệm quá khứ giúp C ta trưởng thành
Nhận Dm ra nơi xứng G đáng thuộc C về.
ĐK:
Ngược cơn sóng C lớn băng qua biển G sâu
Gói ghém Am hết qua vài ba Em câu
Thiên F hạ… dẫu có C trăm bề
Dm Vẫn âm thầm thương G em.
Vì nắng cố C chấp muốn chạm vào G mưa
Ấy thế Am mới xuất hiện cầu Em vồng
Đâu F bằng giữa thế C gian trăm người
Dm Ta đã gặp và G yêu
Hết C lòng.
* Vạn C vật đổi khác ngày G tháng phai nhạt
Am Tại sao vẫn còn Em chấp niệm
F Chẳng biết có thể C gặp lại nhau
Dm Giữa dòng đời ngược G xuôi.
Rồi C ai cũng sẽ tìm G thấy cho mình
Am Nơi bình yên để Em trú chân
F Dẫu có nắng hay C mưa vẫn cười
Dm Luôn tin ngày sau G sẽ tốt C hơn.