Nhứt vợ nhì C trời mới đáng là quân Am tử
Nhậu say mà vợ F chửi thì ta mới thành G nhân
Việc Em nhà trong bếp ngoài G sân
Tui đây gánh Em hết (tuốt tuồn tuột à) xứng danh hàng trượng phu.
Chứ ai nói tui G ngu thì tui xin chịu Am hết
Làm chồng thảo F hiếu thì phải nể vợ C nhà
Chứ mắc Em gì sợ vợ người G ta
Vợ mình thì mình Em sợ mới đúng là chồng Am khôn.
Vợ là nhà Am băng kiêm luôn kê C toán
Gửi vào nhanh Em gọn nhưng rút khó lắm à Am nghe
Tiền trong tài khoản là của G bà
Gửi dzô một Em cục rút ra có năm chục Am ngàn.
Yêu Am vợ thương vợ không chỉ niềm Dm tin
Phấn son đầy G đủ shoping cứ nhiều Em nhiều
Vợ khoái vợ nói chồng G yêu
Chứ để vợ nổi Em giận á là tiêu là tiêu tán Am thòn.
Am Vợ không sinh ra ta nhưng F mà có công nuôi dưỡng
Nhìn Am gần rồi ngó G xa dạy C dỗ ta nên G người
Vợ Em vui trái đất cũng mỉm cười
Vợ mà nổi giận ngọc hoàng cũng trốn Am luôn.
Vợ Am là món nợ trần D gian
Cái ách giữa G đàng trả góp ai C ơi
Lấy Em vợ một vốn bốn G lời
Có con nối Em nghiệp cả đời an F vui.
Rảnh D nên trách vợ chút G thôi
Gian lao vất Em vả một đời vì chồng C con
Còn Am trời còn nước còn D non
Đời ta có vợ Em rồi đời ta có vợ là còn I love Am you.