Thương Dm sao cái phận đàn G bà
Đời bao cay C đắng sớt sầu cho F ai
Chữ Dm tình bị xé làm G hai
Người thương đi Am lấy ai gieo đau Dm buồn.
Con Dm sông chứa nỗi oan G khiên
Đời đâu hay C trước ta gặp được F nhau
Rõ Dm rành duyên đến người G ơi
Nên duyên đừng Am cắt cho đau lòng người Dm ta
Dù sắc hương C phai em vẫn Am là em Dm thôi.
Số phận trái C ngang sóng gió Am dập dìu đời Dm em
Sóng lành giấu C đi thân xác G em ngọc Dm ngà
Còn Bb đâu hình C bóng ấy thân G mthương
Sắc nào còn Am đâu tiếng than C trời ấy trời đâu Dm thấu.
Có nào dám C tranh dây tơ Am tình từ người Dm ta
Bởi trời đã C trao duyên lứa G đôi phải Dm thành
Dòng Bb sông tận C đáy chứa đau Gm buồn của người con Am gái
Khóc thân C mình số bạc hồng Dm nhan.
Dm Lòng mang G bao niềm đau ai Dm thấu
Chẳng thể oán G than bao F điều trớ trêu người G mang
Để em Am đau rồi em khóc dưới sương mịt Dm mù.