Thương ai thương mãi một người
Thương ai thương đáng … một đời chẳng phai
AmDEmAm-GDAm
AmFEmAm-AmDmE7Am
Am Trăng ánh trăng khuya Em dần, thức trắng canh G thâu mai làm cô Am dâu
Người D ta chắc chắn là G thương, đêm ngày chăm D sóc lo nhiều hơn Em anh
Bàn G tay anh lắm chai Em sần làm sao lo G lắng được Em em cả Am đời DEmAm
Am Khuya đã khuya hơn Em rồi, nghĩ sớm đi G em mai còn tương Am lai
Mười D hai bến nước đục G trong, ngày đẹp D nhất là ngày chia Em tay
Ngày Gmai em bước qua Emcầu ngày mang nỗi Gnhớ ngày Emanh mãi Amsầu DEmAm
Am Sao trời làm D gió đẩy con C thuyền sang bến người Am ta
Am Dòng sông vắng người D qua, duyên tình Em nay cách trở trăm Am bề
Am Đường em giờ chung D lối với ai C rồi anh khóc mình Am ênh
Am Tại số phận mình D thôi, đến rồi Em đi sao buồn làm Am chi
Am Thôi hết bên nhau Em rồi, cố gắng cho G ai nay mình cô Am đơn
Sợi D tơ cắt đứt làm G đôi, trôi nổi D kiếp thân nghèo lênh Em đênh
Quằng G trên vai gánh u Em sầu, trầu cau đưa G tới đời Em anh mất Am người
Trời Am làm hai D đứa xa rời Am nhau
Thương làm D sao tóc xanh phai màu năm tháng gả em ở bên ai rồi
G Đau đớn đau trong Em lòng sông xuôi dòng tìm em ở Am đâu
Nỗi Em đau anh giữ trong Am lòng
Am Sao trời làm D gió đẩy con C thuyền sang bến người Am ta
Am Dòng sông vắng người D qua, duyên tình Em nay cách trở trăm Am bề
Am Đường em giờ chung D lối với ai C rồi anh khóc mình Am ênh
Am Tại số phận mình D thôi, đến rồi Em đi sao buồn làm Am chi
Am Thôi hết bên nhau Em rồi cố gắng cho G ai nay mình cô Am đơn
Sợi D tơ cắt đứt làm G đôi, trôi nổi D kiếp thân nghèo lênh Em đênh
Quằn G trên vai gánh u Em sầu, trầu cau đưa G tới đời Em anh mất Am người