Anh có về xứ C Nghệ, Em tìm lại dòng sông Am Lam
Câu thề bên núi C Quyết, Em tiếng ru buồn ví Am dặm
Ngắm sông thương mỗi C chiều, F ngân nga bóng trăng Am thề
Đi mô G tê hỡi C anh, Dm răng rứa em mong Am chờ
Ai nỡ quên câu G thề, em vẫn Dm đợi tình E7 sâu nghĩa Am nặng.
Vẫn câu thề năm C ấy, Em vẫn một mình hoài Am mong
Chim chiều về im G vắng, thơ thẫn một chuyến C đò
Người sang sông chẳng B7 về, E7 chờ anh đến bao Am giờ
G Chờ anh mãi bao C giờ, Em buồn em G lắm người Am ơi.
F Em nguyện G như núi C Quyết, Em xanh một màu thủy Am chung
Đau lòng người con G gái, duyên trúc mai lỡ C rồi
Dòng sông thương mỏi B7 mòn, E7 chờ anh đến bao Am giờ
G Chờ anh mãi bao C giờ, Em buồn em G lắm người Am ơi.
Anh hãy về xứ C Nghệ, Em dù bạc vầng trăng Am xưa
Cho dù ai thay C đổi, Em vẫn câu hò chung Am tình
Vẫn mong đợi anh C về, F sao anh chẳng quay Am về
Cây đa G dây quấn C quanh, Dm phủ bóng râm quê Am mình
Em vẫn bên con G đò, nhưng vắng Dm người cùng E7 đưa chuyến Am đò.
* Sao anh G quên hỡi C anh, Dm em gái quê năm Am nào
Em vẫn bên con G đò, vẫn ngóng Dm chờ… người E7 ơi biết Am không?