Sài Gòn Dm ơi! Tiếng A7 lòng vỡ giữa trời Dm đêm
Hồn lạc bơ Gm vơ, thương A7 sao nức nở đợi Dm chờ
Sài Gòn tôi thấm mệt Gm rồi gánh nặng oằn hai F vai
Ôm vào Dm lòng khách về từ muôn Gm phương
Đỡ đần A7 người tha hương tứ chiến.
Sài Gòn Dm ơi! Bao A7 giờ cho đến ngày Dm xưa
Từng chiều cơn Gm mưa quên A7 sao tiếng hỏi lời Dm chào
Sài Gòn tôi sáng Gm trời còn vang vọng tiếng rao F đêm
Chân cầu Dm nhà bao phận sống vô Gm cư
Bạn bè A7 ơi! đâu rồi chốn ta Dm ngồi.
Ta nghiêng F tai nghe phố thở Bb dài Gm
Ta lao A7 đao trong thương xót cồn Dm cào
Trăng trên F cao D7 xin phép nhiệm Gm màu
Sài Gòn Bb đau ngồi dậy E7 mau, Sài Gòn A7 ơi.
Kìa ngọn Dm đèn bệnh viện dã F chiến
Sáng thâu Gm đêm đón người đi Dm về
Người bộn A7 bề giọt đẫm hôn mê
Người nhường Gm nhau góc nhà chợp A7 mắt.
Người vừa Dm về lệ khóc ly Gm tan
Người lầm A7 than điêu tàn góc Dm phố
Cách mặt A7 nhau dây ngăn, biển cấm đỏ
Sao cách lòng được hai tiếng yêu Dm thương.
Học nhiễu F điều phủ lấy giá Gm gương
Mẹ Việt ơi người chung một Dm nước
Đôi bàn A7 tay đan chặt góp Dm lại
Lau sáng A7 màu hòn ngọc Viễn Dm Đông.
Cho ngày A7 mai muôn đời nhắc Dm lại
Ta có A7 Người sáng mãi Sài Gòn Dm ơi.