1. Thời gian C qua dường như chúng ta, bên Em nhau mà như cách xa
Không F buông cũng chẳng thể tiếp tục
Dù nhiều C lần chọn cách thứ tha nhưng Em sao chẳng thể bước qua
Vết F thương giờ chẳng thể chữa lành.
Đứng trước F gương tự chất vấn bản G thân
Cớ sao cứ gắng Em gượng diễn xuất để làm Am chi?
Đừng Dm7 cố tỏ ra đáng Em7 thương nhường Dm7 đường để em đi G tiếp.
ĐK:
Nếu có thêm cơ F hội liệu rằng sẽ tốt G hơn?
Hay vẫn không như mong Em đợi mỗi người mỗi Am nơi
Vốn Dm7 dĩ anh chỉ là một G cơn gió ngang qua C đời.
Nếu yêu thương không F thành đừng tự trách bản G thân
Hãy cứ xem như bức Em tranh có nét đậm nét Am thanh
Rời Dm7 đi có lẽ tốt G hơn cố chấp ở C lại.
2. Phải tự chăm C sóc bản thân tốt hơn quen Em với mọi thứ xảy ra
Không F xem tình yêu quá quan trọng
Học được C cách làm bạn với ta cô Em đơn giờ như món quà
Dạy F cho người biết cách trân trọng.
Mất đi F rồi mới biết mình G sai
Đến khi quay trở Em lại đã không còn cả Am hai
Đừng Dm7 cố làm kẻ ngáng G đường mọi chuyện hết C rồi.
ĐK:
Nếu có thêm cơ F hội liệu rằng sẽ tốt G hơn?
Hay vẫn không như mong Em đợi mỗi người mỗi Am nơi
Vốn Dm7 dĩ anh chỉ là một G cơn gió ngang qua C đời.
Nếu yêu thương không F thành đừng tự trách bản G thân
Hãy cứ xem như bức Em tranh có nét đậm nét Am thanh
Rời Dm7 đi có lẽ tốt G hơn cố chấp ở C lại.
ĐK:
Nếu có thêm cơ F hội liệu rằng sẽ tốt G hơn?
Hay vẫn không như mong Em đợi mỗi người mỗi Am nơi
Vốn Dm7 dĩ anh chỉ là một G cơn gió ngang qua C đời.
Nếu yêu thương không F thành đừng tự trách bản G thân
Hãy cứ xem như bức Em tranh có nét đậm nét Am thanh
Rời Dm7 đi có lẽ tốt G hơn cố chấp ở C lại
Rời Dm7 đi có lẽ tốt G hơn cố chấp ở C lại.