1. A Tình yêu của hai E ta mãi mãi sẽ F#m chỉ là một ẩn E số
Một D lòng hi sinh bản A thân mình đổi Bm lấy chiếc ôm của E anh!
2. A Từ bao giờ "trượt E ngã" vẫn mỉm cười? F#m Cho dù lòng vụn E vỡ
Bởi anh D tin, nên sẽ A chẳng còn Bm nói câu "em ổn E ko?"
TĐK: Đêm F#m đêm một lời nói E dối, câu D chúc ngủ ngon đã A chẳng thật tâm
Né Bm tránh tranh cãi, chẳng A muốn bận tâm, D có chắc khỏi phiền E lo?
ĐK: Dù đã quá buồn A đau, mà chẳng muốn rời C#m nhau
Thế nên em cố F#m giấu đi, cố tỏ ra mình đang E thật vui
Chẳng lẽ quá nhiều D yêu thương trao anh cũng trở C#m thành điều sai?
Vậy tại Bm sao lặng im người vẫn chẳng E đoái hoài?
Dù đã quá buồn A đau, mà chẳng muốn rời C#m nhau
Cứ quan tâm đáp F#m án ra sao càng thu mình vào E khổ đau
Lần cuối ở cạnh D nhau người chỉ một câu " nếu C#m như " mà thôi
Và dặn Bm tôi " ngày sau chẳng còn bên E nhau, hãy yên A vui!"
Phải làm Bm sao để khi chẳng còn bên E nhau, thấy yênA vui?