Đi là để trở C về, dẫu muôn Dm trùng dâu F bể
Dòng G sông đời lặng C lẽ, chảy F suốt bến bờ C tôi.
Ngủ dưới ánh mặt C trời
Với tôi là quá G đủ, bờ môi người thiếu Dm nữ
Níu Dm bốn mùa G7 đang C trôi.
Nhìn chiếc lá vàng Dm rơi, cội nguồn đâu mê C mải
Khi F người chưa trở Dm lại, trong tận G7 cùng cô C đơn.
Hạnh F phúc thật bình thường, khó khăn tìm bắt Dm được
Đâu dòng sông bến Dm nước, bao giờ G7 anh nhận C ra
Khói G lam một chiều C xa, con đường thênh thang gió
Con Dm đường hương hoa C cỏ, nhuộm Dm sắc vàng nhớ C nhau
Nơi tình yêu bắt Dm đầu, đã gập ghềnh giông Am tố
Tôi G về qua phố nhỏ, nhớ Dm mãi một mùa C hoa.