Mái chèo C khua vỡ F nước bóng trăng C trôi
Hoa khế Dm rụng đượm giọng hò ba Am lý
Nước sông Em Trà gian truân đời mẹ G gánh
Dáng cha Em in núi G Ấn bóng chiều C xuôi.
Từ bao Am đời tháp cổ nhạt hình F rêu
Miền phế C tích mưa A7 bay thành quách Dm lay
Nghe muối Em mặn đêm Sa Kỳ gió Am lộng
Khói rền Em đưa Dung Dm Quất buổi vươn G xa.
Có còn C thương sóng vỗ biển Lý Em Sơn
Thân tỏi Am bén mùa cá chuồn, săn C trứng
Từ Mộ Em Đức đường thơm nồng ruộng G mía
Thôn Cổ C Lũy lạ Dm đất khách miên G man.
Nhớ làm C sao gan góc thuở Ba Em Tơ
Về Tư Am Nghĩa màu lá mạ khoan C mới
Chiều dọi Em nắng Bình Sơn đồng sạ G khói
Chuyến tàu C nhớ vị G hương quế Trà C Bồng.
Chuyện đời C xưa lưu luyến mãi khôn Em nguôi
Mùa gió Am chướng ta biết còn nhớ Dm thương
Quảng Ngãi G xa bao lần quên ghé C lại
Để bàn Dm chân xao xác tiếng gà G trưa.
Lòng còn C thương xa xứ cuộc đời Em đi
Về với Am cát tay nắm rời khẽ Dm bay
Trước sông G Vệ nước lùa tay sạm C nắng
Để bao Dm năm khát G tắm gửi tình C người.