Dm Nàng tên Châu Bb Pha, người sơn F nữ, bông hoa núi Dm rừng
Đẹp xinh đơn Bb sơ, tình trong F trắng cho đời ước A mơ
F Gọi tên nàng tên Bb Châu Pha, gọi tên nàng tên A Châu Pha
Gm Đôi môi thơ F ngây thương C giọng nói A7 thật hiền hòa
Dm Ngờ đâu tâm Bb tư nàng đã F trót ôm một nỗi Dm buồn
Chiều mưa rơi Bb rơi, nàng hay F đứng âm thầm nhớ A ai
F Hỏi sao ngày vui Bb đã mất, Hỏi sao lệ dâng A khóe mắt?
Gm Châu Pha thương F đau tủi C buồn cúi A7 mặt quay Dm đi
Nhưng F rồi một hôm Bb nao, chim Dm rừng lại ríu F rít
Đón C anh chiến Dm sĩ về Gm thăm buôn C làng, núi A7 đồi
Rượi Dm cần lại mang thêm Bb ra, rừng Gm vàng rộng vui câu A ca
Đêm liên C hoan, Châu Bb Pha như C hoa xinh đẹp nụ F cười sáng Dm ngời
Dm À thì ra Châu Bb Pha đã để F ý thương anh lính Dm trận
Chiều nao qua Bb buông, cùng sơn F nữ duyên nồng thắm A trao
F Bà con thường trêu Bb Châu Pha, niềm riêng thường hay A dấu kín
Gm Nhưng nay ai F ai cũng C hiểu nỗi A7 buồn Châu Dm Pha