D Cho tôi níu lại cuộc Bm đời, dù cuộc B7 đời quá tả Em tơi
Cho tôi níu A lại nụ A7 cười, một nụ cười rất thảnh D thơi
Cho tôi níu Em lại cuộc D tình, dù cuộc B7 tình mãi lặng Em thinh
Đêm đêm đi C về một Em mình, ngồi chờ A hoài chẳng E7 thấy bình A7 minh.
D Đêm thâu ngắn lại một Bm ngày, thèm một B7 lần níu bàn Em tay
Cho tôi A níu lại phận này, một phận A7 đời vốn đổi D thay
Cho tôi níu [G ]lại tình D người, để lòng B7 còn có niềm Em vui
Cho tôi đi lại cuộc A7 đời, một cuộc đời không còn chia D phôi.
Cho tôi níu lại một Gm lần, dù một C lần rất phân F vân A7
Cho tôi Dm níu lại thật C gần, kỷ niệm A7 nào rất quen Dm thân
Xem như D7 chút phiền muộn Gm này, là hạt C mầm giữa đôi F tay A7
Xanh lên Dm cánh rừng địa A7 đàng, giữa đất trời ta sống nhẹ Dm nhàng.