1. Em Thôi cũng đành một kiếp trăm G năm đời người sẽ qua
Cũng E7 đành một thoáng chiêm Am bao tình người cũng xa
Cũng phôi C pha những điêu D ngoa theo vết môi C cười tàn B7 tạ.
Em Thôi cũng đành một kiếp phong G ba lệ tình cũng xa
Xuống E7 đời ta những nguôi Am ngoai rồi người cũng xa
Cũng xa C ta, cũng xa D ta theo dòng nghiệt B7 ngã mù Em lòa.
ĐK:
Vì lời Em em sớm muộn Am gì cũng một C lần gian B7 dối
Tình Am anh sớm muộn B gì cũng đưa D vào tăm G tối
Đời E7 anh sớm muộn Am gì, đời D em sớm muộn G gì
Tình C ta sớm muộn B gì D cũng hấp B7 hối.
C Rót cho đầy hồn D nhau, G đắp cho đầy đời C nhau
Am Những men nồng tình B7 sâu rã Em rời.
2. Em Thôi cũng đành như chiếc que G diêm một lần loé lên
Thắp E7 đời em sáng lung Am linh, buồn một cõi riêng
Những đêm C sâu, những canh D thâu nghe nước mắt C nặng giọt B7 sầu.
Em Thôi cũng đành một kiếp rong G rêu một lần hoá hân
Cuốn E7 về phong kín tim Am ta một đời chói chang
Những đam C mê, những ngô D nghê với tình người B7 nhỡ lời Em thề.
* Am Thôi cũng đành như tấm gương C tan mờ phai vết Am xưa
Xót A7 dùm cho tấm thân Dm ta ngựa bầy đã xa
Những đêm C mơ thấy tan E7 hoang hương tình vừa chớm muộn Am màng.