Xanh ngút ngàn dừa Am xanh dừa nghiêng mình soi bóng dòng F sông
Đò ai về Hàm Dm Luông mái chèo khua sông nước mênh Am mông
D Đây Bến Tre quê F mình yêu G sao miền đất nghĩa Em tình
Ôi xứ dừa thân G thương mặn Em mà hai tiếng quê G hương.
F Môi thắm nụ cười D duyên má đồng Em tiền cô gái Bến Am Tre
D Sông nước đậm tình quê thêm dịu Am dàng nón lá nghiêng C che
Dừa Dm xanh ngát xanh một F màu dừa G nghiêng bóng em qua C cầu
Em Thương tóc dài chân G quê yêu nụ Em cười duyên dáng Bến Am Tre.
Hồ D ơi! Đẹp làm soa nụ cười Bến Am Tre
Tươi mát trưa C hè dịu dàng câu nói dễ D nghe
Dm Đất Bến Tre ân F tình, tình người Bến Tre chân G thành
Một lần qua Em đây mà lưu luyến xứ dừa quê Am em.
Rạng rỡ nụ cười Am xinh, mai xa rồi ai có nhớ F mong
Chiều qua dòng Ba Dm Lai, nghe câu hò man mác trên Am sông
Rằng D mai dẫu xa phương F trời, tình G em mãi không đổi C dời
Em Về đây với Bến G Tre nhớ nụ Em cười tươi thắm hồn Am quê.