1. Người yêu Am ơi sao anh D nỡ có trăng quên Am đèn
Mưa trong Em lòng nhưng đâu G dám trách hờn giận Bm ai
Ôi xót G thay cho cảnh hoa Em bèo phận nghèo nên D chẳng sánh được bằng Em ai.
2. Người yêu Am ơi mong anh D mãi sống vui bên Am người
Bởi chữ Em ngờ không ai G biết trước được đâu Bm anh
Sau tháng G năm môi thắm hương C đời tình em trao E7 gửi chỉ một người là Am anh.
ĐK:
Sao nỡ vội F quên khúc ca tương D phùng
Tơ vương tuổi C mộng ôm sầu nặng Em mang
Giờ đây D em mới hiểu được Am rằng
Lều tranh có Em nghĩa hơn tòa ngói C cao Em
Cung đường tình F tôi tái tê ê D chề
Bén duyên rồi Am lại bạc tình sao G nên
Anh biết D chăng tuy danh lợi em Am nghèo
Nhưng em thừa E7 cái đạo nghĩa thủy Am chung.