1. Am Mưa rơi ngoài E sân
Mà F ướt hết ở trong C lòng
Dm Triệu giọt mưa biết G đâu là giọt cuối C cùng
Am Như thế giới rộng E lớn
F Vạn người khách qua C đường
Giá như Dm mình biết ai cuối G cùng để khỏi yêu Am lầm.
2. Am Có những giấc E mơ
F Mãi mãi không có C thật
Dm Có sự thật chỉ G mong đó là giấc C mộng
Am Anh mong khi tỉnh E giấc
F Lại nhìn thấy em C cười
Thấy hai Dm người là anh với Em em vẫn là một Am đôi.
ĐK:
Từng đi C chung gọi là người thương giờ chúng G ta đã thành người dưng
Từng trải qua mưa gió với anh lại xa Em anh khi ngày bão Am tạnh
Lòng của C ai cũng đầy tổn thương mà không G muốn người khác tỏ tường
Nên giấu Em tất cả vào trong G đáy mắt tựa biển Am sâu.
Bình minh C tan khi mặt trời lên hoàng hôn G mất khi bóng đêm về
Và ta F cũng đã đánh mất G nhau vì lòng Em em như lá đổi Am màu
Nhìn trong C gương thấy người đáng thương chẳng ai G khác lại chính là C mình
Học không F xong được một chữ G buông nên cứ u Am buồn.