Em là Em ai rong chơi trong cuộc C đời
Phiêu du trên phận G người – chơi D vơi
Em là Em ai trong miên man dòng C đời
Trong mê say mệt G nhoài nghe bơ vơ lạc D loài khóc cười tàn Em phai.
Em là Em ai cho con tim chết C đuối trong tiếng hát hoang G mê
Cho yêu thương tràn D trề trên môi khô vụng Em về
C Em – người đàn G bà nhặt lấy hoang D vu về khơi nước Em lên
C Em là cơn gió G kia lang thang từ muôn D kiếp
Nhặt mưa Em rơi chơ vơ bên thềm C xưa
Nhặt đêm G thâu nghe muôn trùng khóc D than
Nhặt Em lấy cho mình bao C nỗi vui buồn
Cho G những ngây thơ vụng D dại ngày xưa
Như giọt Em sương trong mênh mông chiều C buông
Rơi rơi G trên cuộc tình cuộc D tình bỏ hoang
Như giọt Em đêm lao xao trên từng C phím tơ
Trên từng ngón G tay buông D lơi
Em là Em ai.