1. Người Bắc Bm Ninh vốn trọng chữ Em tình ư là
Người Bắc Am Ninh vốn trọng giao Bm duyên ối a
Khách đến G nhà là Em hát, khách uống C trà là Am ca
Khách đi D xa, Bm giữ chẳng cho Em về
Rằng người Em ơi sao nỡ chia lìa
Rằng người D ơi hãy ở bên B7 tôi Em
Người đừng Bm về đêm D nay
Quan họ Bm nào chia Em tay
Trăng thôn Am chè xanh buồn đến Em thế
Câu Quan Am họ sao hồn nhiên Em thế
Người đừng C về đêm Am nay
Rượu còn đầy trên C tay
Rót cho F đầy những ngày mong Em nhớ
Rót cho Am đầy giếng cạn tình Em khô
Cho yêu D nhau đến dại Em khờ
2. Người Bắc Bm Ninh vốn trọng chữ Em tình ư là
Người Bắc Am Ninh vốn trọng giao Bm duyên ối a
Có chút G gì nhường Em khách, có mối C tình đành Am xa
Chút thơ D ngây, Bm giữ lại riêng Em mình
Rằng người Em xinh sao đứng một mình
Rằng người D xinh ơi hãy ngồi bên B7 tôi Em
Người đừng Bm về đêm D nay
Chuyện buồn Bm rượu thêm Em say
Trai thôn Am chè có người xa Em quê
Gái thôn Am dọc có người ngồi Em khóc
Người đừng C về đêm Am nay
Giọt rượu nào chua C cay
Hát cho F người muôn trùng bể Em dâu
Hát cho Am dòng đuống đỏ vực Em sâu
Cho xa D nhau dứt ruột tình Em đầu
* Người đừng về đêm Am nay F quan họ tình thơ Em ngây