1. Em dẫu Em biết thu Am sang rừng thay Em lá
Sao mãi B7 ngồi tiếc nhớ những mùa Em xuân
Em vẫn C biết xuân D qua trời sang G hạ
Sao đông Am về khóe D mắt lại rưng B7 rưng.
Nếu em Em nhớ nhân Am gian là quán Em trọ
Một sớm B7 nào trở gót bước đi Em xa
Em sẽ C sống cõi D lòng luôn rộng G mở
Như bình Am minh trải B7 nắng đẹp chan Em hòa.
ĐK:
Nếu em Em nhớ ngày vui qua rất Am vội
Tắt nụ D cười đêm tối chợt vây G quanh
Sẽ nhìn C lại thôi sống đời nông Am nổi
Vén mây mù ngước mặt phía trời B7 xanh.
Trôi năm Em tháng tàn canh đời trắng Am mộng
Lợi, danh, D tình lơ lửng một làn G hơi
Là thế C đấy đâu có gì quan Am trọng
Sống cho B7 đi ý nghĩa kiếp con Em người.
2. Nếu em Em nhớ thân Am xuôi miền cát Em bụi
Sẽ thấy B7 lòng thanh thản giữa phù Em hư
Trong thầm C lặng nguyện D làm viên đá G cuội
Lót chân Am người quy D hướng nẻo Chân B7 Như.
Nếu em Em nhớ đời bôn Am ba tất Em bật
Dòng miên B7 man còn chảy đến vô Em cùng
Dừng chân C lại quay D về trong lẽ G thật
Đốt hương Am trầm tỉnh B7 thức sống ung Em dung.