1. Thuở D ấy tóc nàng chưa chấm ngang F#m vai
Mắt G tôi chưa vương bụi D đời F#m
Tuổi Em thơ nhìn đời như giấc mơ A hoa
Mối tình đẹp như câu Em ca. A7
Còn G nhớ nhớ mãi xuân năm Em nào
Hai đứa ươm cây Bm đào để G ghi đến mai F#m sau
Một Em mai hoa lá lên tươi A màu
Kỷ niệm êm Em ấm những tháng A7 ngày gần D nhau.
ĐK:
Dm Mười mấy năm Bb rồi mà người đi viễn F xứ, Gm dệt giấc F mơ
Bb Thấy hoa đào A7 nở lại tưởng màu hoa Gm áo ai ngày A7 xưa
Dm Rồi có năm Bb nào về đường xưa lối F cũ, Gm lòng xuyến F xao
Bb Bóng ai phương A7 nào kỷ niệm xưa chỉ thấy bông hoa Dm đào.
2. Mười D năm xưa đẹp như bức tranh F#m thơ
Biết G sau ra sao mà D ngờ F#m
Mười Em năm sau khơi dĩ vãng xa A xưa
Hoa còn mà người nay Em đâu? A7
Chiều G nay đứng ngắm hoa tươi Em màu
Mà nhớ duyên ban Bm đầu thuở G niên thiếu bên F#m nhau
Hồn Em hoa có thấu cho chăng A là
Vườn đầy hoa Em đấy cớ sao A7 còn mình D ta.