1. Có những cơn G mưa rất nhiệm Em màu,
xoa dịu nỗi B7 đau cho vết thương đang rỉ C máuAm
Có lúc bóng G đêm thật diệu D kỳ,
vỗ về những Bm7 giọt nước mắt trên đôi G mi
2. Có Em khi ta giấu nước C mắt vào trong nụ B7 cười để người D còn thấy ta B7 vui
Có D khi đa đi giữa mùa xuân đã nghe lá D thu trút vàng hồn B7 mình
Có Em khi ta đi trong mùa Bm7 hạ mà lòng buốt D giá tựa mùa G đông
Có D khi ta đi giữa dòng Am người mà chẳng B7 biết bước về Em đâu
ĐK: Ta yêu những cơn Am mưa, vì lòng B7 ta ta gió mưa đã Em nhiều,
vì đời Bm7 ta đắng cay đã Am nhiều. Tiếng D mưa như tiếng cầu kinh,
ru hồn ta vào giấc yên B7 bình. [Em/B] Và ta yêu bóng B7 đêm,
vì bóng D đêm che đi nỗi muộn Am phiền,
và trong bóng D đêm ta tìm lại B7 được linh hồn Em mình