Cái lạnh G ướt run rẩy cả câu thơ
Thu đã D đi bỏ con nắng hững G hờ
Lòng chênh C vênh xôn xao ngàn nỗi Am nhớ
Mình em D về đường phố vắng trong G mưa.
Gió hiu G hắt ánh đèn khuya loang lổ
Đời ngả D nghiêng sau những thoáng chiều G tà
Đông lại Am về đêm lạnh buốt thịt D da
Ngọn lay D7 lắt băng giá cả bóng G hình.
Mới ngày Em nào xuân C qua còn đang G hạ
Thu tình D nồng vừa đến ngự trong G ta
C Nay đông Am sang tất D cả như xa G lạ
D Tiếc thương chi những dối trá mặn G mà.
Mùa thu G cũ hay là ta đã cũ
Khi đông C về nghe D hồn lạnh tái G tê
Đôi chân C bước qua bao mùa hư Am ảo
Chợt nhận D7 ra ta hoài mãi vụng G về.