Lại G đến mùa hoa D mai
G Vàng một vùng quê D mẹ
Thế C Chí làng tôi D ơi G
Dù đi mô, về D mô, dù năm, G tháng rộng dài
Đêm hằng Em đêm vẫn nghe thì thầm biển D ru
À G ơi, ơi ới Em à
À Am ơi, ơ hờ ơ D hời.
Phá Tam Giang đò Em neo bến đợi
Người đi mô, mà răng nỏ D về
Biển Bm ru lời yêu D thương
G Lời yêu thương C như nỗi lòng người D đi.
Lại G đến mùa hoa D mai
G Vàng một vùng quê D mẹ
Bao G lần em có D nhớ
Ta cùng C em về D thăm G
Mùa mai Bm ấy xa rồi, xa vời Em xa tháng năm
G Một thời tuổi D thơ.
À G ơi, ơi ới Em à
À Am ơi, ơ hờ ơ D hời.
Mùa xuân ni người Em đi có kịp về ngắm mai chợ hoa Điền D Hòa?
Đây Phong Am Điền quê ta
Tình D sâu, nghĩa nặng, người đi xa mãi ấm lòng
Người tha Am hương mãi nhớ D về.
Dòng Ô G Lâu dùng dằng đợi D ai
Mà G êm trôi soi C bóng đôi bờ thôn D trang
Hay G hẹn với dòng C Hương
Hẹn với sông D Bồ cùng về Tam G Giang
Về Tam G Giang đón bình minh D lên
Đợi hoàng G hôn trong C áng mây hồng chiều G buông
Mà C thương, mà D thương người dậm G trìa
Thương Am người dậm trìa gội trong nắng D mưa
Mà Bm nuôi con Am thành D tài.
Về G đây, Phước C Tích làng xưa
Với gốm làng xưa, một G thời "om D ngự"
Về với mùa vui, dẻo Em thơm hạt gạo C Ngũ D Điền.
Về đây G em với hội đu tiên
Giữa C mùa xuân quê mình
Với hoàng mai quê mình,
D Đẹp như tên G em
Đẹp Am như tên D em, thảo hiền
Thế C Chí, D làng tôi ơi.