Chiều Am buồn lang thang cuối trời
Một mình cô đơn lẻ Dm loi
Vầng Am trăng khuyết như đời G tôi
Khi em cách C xa mù E khơi…
Ngàn Am vì sao đêm sáng ngời
Cuộc đời phong sương buồn Dm vui
Tình Am yêu đắng E7 cay bờ G môi
Người E7 xưa dấu C yêu xa Am rồi!
Sương vẫn C rơi, đêm lạnh đã xuống E rồi! Mây buồn trôi tả Am tơi….
Anh vẫn F nhớ em Am cười nghiêng nghiêng F nón
Làn môi G7 em tươi Em như nhánh lan Am rừng…
Tóc em C mềm như Am dòng suối trên vai
Mùa đông Em ấy, em đi về bên E ấy…
Đường phố đã Am vắng em từ C đấy!…
Mùa đông giá G băng xưa anh Am buồn
Làn gió héo G hắt đông tàn Dm úa
Đợi chờ E7 em chạnh F lòng thấy buồn Am hơn.
Một mình cô đơn cuối trời
Người tình xa tít mù Dm khơi.
Đường Am khuya lẻ loi mình G tôi
Nhìn Em trăng úa nơi đầu E7 núi…
Còn Am gì đâu em những chiều?
Còn gì những phút mình Dm yêu?
Giờ Am anh lẻ E7 loi đìu G hiu
Dù E7 anh vẫn C yêu em Am nhiều!