Am Tôi nghe trên Dm tivi, ở G trong bầu không C khí
Một F loại virus G mới đang lan E7 tràn khắp thế Am giới
Am Tôi sợ em chờ nên ra Dm nói em hay
Một G đám đông đang loay hoay nhìn mây C bay
Tôi F ghé vào tiệm thuốc tây
G Mua nhiều ngày khẩu trang
Chừng vài trăm E7 ngàn khiến tôi hốt Am hoảng
Am Xế chiều có chùm nắng Dm héo, nghèo
Người ta G buồn thì mắc mớ gì tôi cũng C buồn!
F Nếu mà thế giới này G điên cuồng,
Người ta máu E7 lạnh giết chết nhau như thế Am đấy!
ĐK:
Am Mọi người che mặt Dm đi
Để G không gọi được C tên
F Mọi người che mặt G đi
Để E7 không nhận ra Am nhau
Am Mọi người che mặt Dm xấu
Ngó G nghiêng đẹp C giàu
F Loài người đang được G sống
Hơn E7 nhau tự trọng, tấm Am lòng.
Cầu Dm vượt phía trên, băng qua đèn Dm đường phía dưới
Tôi đang G đứng trước cửa thềm nhà
Đợi em mà C lo lắng quá!
Thấp F thoáng có người lạ trong nhà,
Thở G lên thở ra,
Àh thì E7 ra là diễn xuất của bọn diễn viên cấp 3
Am Thôi à, thật đáng Dm thương mà!
Còn em G tầm thường quá! Con người C vốn vậy mà!
F Con người, miệng nói đạo G đức, tươi cười
Nhưng lòng E7 vẫn háo hức được lên giường cùng người ta.
ĐK:
Am Mọi người che mặt Dm hết
Để G không gọi được C tên
F Mọi người che mặt G hết
Để E7 không nhận ra Am nhau
Am Mọi người che mặt Dm xấu
Ngó G nghiêng đẹp C giàu
F Ừ thì con người G sống
Hơn E7 nhau tự trọng, tấm Am lòng
Tôi soi G# gương,
Nhìn không Bb thấy gương mặt chân Cm phương
Trôi trong G# gương,
Một tính Bb cách quái G# vật đáng G thương
ĐK:
A#m Chuyện đời ai cũng D#m muốn
Sống G# sao thành người C# tốt
F Bọn mình đã đủ G# lớn
Giả F7 vờ buồn – thiệt – A#m hơn.
A#m Ngoài kia bao rộng D#m lớn
Sống G# sao không tầm C# thường
F# Người đừng che mặt G# bước
Sẽ F7 lạc đường vô A#m phương.