F Duyên phận là thứ ông trời dùng để Em trêu người
F Thế nên vừa mới yêu mà giờ đã Em thay lời
F Mặc cho ai rã rời G mặc cho ai rối Em bời
Dm Để cho mình mãi Em tương tư mà Am thôi
F Cứ ngỡ rằng thế gian này điều chẳng Em đổi dời
Dm Chính là lời hứa G câu thề người nói C với tôi
F Cứ ngỡ là bạn đời G hóa ra là bạn Em đường
F Chỉ đi chung đến Em đây rồi Am buông
ĐK:
Mình sinh ra đâu F phải để buồn thế đâu để Em yêu và đau thế đâu
Mà Dm cớ sao người cứ G gieo cho mình những C u sầu
Mình sinh ra đâu F phải để buồn thế đâu tự Em nhủ mình đã bấy lâu
Mà Dm đã yêu rồi tránh Em sao để đừng Am đau.