1. Miền Bắc thân Am thương bây Em giờ không biết ra Am sao
Thác lũ dâng C trào cuốn trôi bao nhà hạnh Am phúc
Tang thương bao Em trùm một trời trắng xóa quê F hương
Thương những con G người đi Em mãi không Am về.
ĐK:
Lũ cuốn trôi Am đi bao giấc mơ còn dang C dở
Người dân oằn Em mình chống chọi với bão Am dông
Lúa chín trổ Dm đòng mênh mông ngập tràn biển C nước
Miền quê cơ G hàn Em mắt đẫm lệ Am cay.
Vợ ngóng trông Am chồng mẹ già ngóng trông C con
Tiếng khóc thét Em gào trong đêm lạnh buốt bơ Am vơ
Tan nát cửa Dm nhà làng quê trong dòng nước C lũ
Thương lắm dân G mình, Em lòng đầy xót Am xa.
2. Trời sẽ sáng Am tươi khi Em mà bão táp đi Am qua
Chứa chan tình C người sẻ chia gian nan, khốn Am khó
Nhân dân ba Em miền đồng lòng hợp sức dựng F xây
Mai đây cuộc G đời lại Em đẹp như câu Am ca.