Đêm đêm Cm về, gió trắng Eb sương
Sương mong G# manh như chiếc thân vô G7 thường
Mấy độ luân G# hồi thân này như Cm có thân này như G7 không.
Nghiệp vướng Cm mình, nghiệp đã C7 mang
Ôi sao ta Fm đau, nỗi đau vô G7 lượng
Mấy độ luân G# hồi sao mãi còn Fm mang
G7 Thân cát Cm bụi.
Ngày tàn tháng C qua
Theo từng sát F na nghiệp lìa C xa
Trăng như bừng F sáng xua mây Am mờ
Bài ca vô Dm ưu G7 mãi ngân C vang.
Đưa đôi F tay khép cửa luân C hồi
Tan cơn gió G7 nghiệp thân này hết C mang
Nghiệp tiêu Dm tan hết mang thân Am này
Nghiệp tiêu G7 tan thân này hết C mang.