1. Thuở anh làm con Am ngựa trên D lưng thắng kiệu Am vàng
Là C dành riêng mong D chở em E7 sang
Thuở em là công G chúa ta C dại khờ đã Am hứa
Chở B7 nàng đến trăm E7 năm bạc Am đầu
Ngỡ đâu là duyên Am nợ ai D hay giữa dòng Am đời
Kiệu C tình em tháo D bỏ như E7 chơi
Bước lên đời nhung G gấm em C một đời êm Am ấm
Để B7 ại phía sau E7 lưng ngựa Am buồn
ĐK: Kìa là kiệu Am hoa người đã đưa nàng về C dinh
Một bề lặng F thinh ngựa đứng hí vang một Am mình
Cuộc đời buồn tênh ngựa đứng u hoài một C bên
Lặng nhìn người Am vui mà E7 thấy xót xa ngậm Am ngùi.
2. Bởi ta là con Am ngựa em D thay giữa dòng Am đời
Ngại C ngần phân vân D mãi anh E7 ơi
Đã rồi thương G tiếc giữa C dòng đời chảy Am xiết
Để B7 ngựa đứng bơ E7 vơ đợi Am chờ
Bỗng nghe chợt lưng Am nặng khi D em xa với kiệu Am vàng
Kiệu C sầu em thay D triệu trên E7 lưng
Ngả nghiêng ngựa tung G vó ôm C mộng cuồng chạy Am mãi
Đến B7 tận ngõ hư E7 không miệt Am mài
* Và ai từ Am đó biến thành ngựa G điên
Chở sầu chạy E7 miết đến miền vô Am biên
Dm A Di Đà Am Phật, E7 A Di tình Am thiêng