Hò ơ, lục bình trên sông
Nổi trôi bềnh bồng, phận số long đong
Như phận em bến trong bến đục
1. Dm Gió man mác ngoài C sông tiễn em về nơi bến G mới
Em bước đi theo chồng mà hay F đâu một trời bão Am giông
Đời em như đám lục C bình dạt trôi theo con nước xuôi Am dòng
Biết C khi nao sẽ yên phận biết nơi Am đâu bến đục bến Dm trong
2. Dm Lỡ mang mối tình C si thế nên về nơi đất G khách
Bao trái ngang ân tình làm tan F hoang một thời sắc Am xuân
Trời gieo giông tố ngập C tràn làm phong ba tan nát gia Am đình
Cứ C mãi lao theo chữ tình để chua Am chát cho thân phận Dm mình
ĐK: Gió thổi về G xuôi mà thân em lỡ ngược gió Dm rồi
Làm sao em chống C chọi với cuộc đời đầy bao bão F giông
Nước mắt lưng Am tròng em khóc thầm cho phận hồng F nhan
Bao nhiêu câu ước C hẹn đã vỡ tan Am trong tủi nhục bẻ Dm bàng
Nước chảy về G xuôi mà thân em lỡ ngược nước Dm rồi
Tựa hoa trôi giữa C dòng cứ ngụp lặn chìm trong dở F dang
Lỡ mối ân Am tình thương cho mình duyên phận chẳng F may
Có lẽ kiếp C này phải đắng cay Am khổ đau như Dm vậy