1. Trời mưa giăng nỗi Dm sầu vắng lặng giữa đêm F thâu
Mà C ai đâu hiểu Bb thấu nỗi Dm niềm chẳng nên Gm câu
Tình xưa đã úa C nhầu để nước cuốn qua F cầu
Ấm nồng cũng trôi Bb mau. A7
2. Mình tôi trong thẩn Dm thờ gác trọ bỗng bơ F vơ
Hàng C thông xưa còn Bb nhớ kỷ D7 niệm thuở nên Gm thơ
Đà Lạt sương phủ C mờ thương nhớ đến bao A7 giờ
Hỡi người tình trong Dm mơ.
ĐK:
Đường tình duyên vạn Bb lối nhưng D7 số phận nổi Gm trôi
Lỡ sa chân mất C rồi mặn đắng tràn bờ F môi
Mộng A7 đẹp tan thành Bb khói mưa D7 gió sầu đơn Gm côi
Người xây hạnh phúc C rồi đâu A7 có hiểu lòng Dm tôi.
3. Lệ rơi nay đã Dm cạn bởi tình vẫn vương F mang
Chỉ C mong sao ngày Bb tháng kỷ D7 niệm sẽ mau Gm tan
Tình bay đi ngút C ngàn ôi giấc mơ kinh A7 hoàng
Mỗi độ gió mưa Dm sang.