Người đi đi ngoài Am phố, chiều nắng tắt bên Dm sông
Người đi đi ngoài Am phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều Dm công viên
Ngày F xưa, ngày G xưa, ngày xưa đã hết E7 rồi
Người đi đi ngoài Am phố, chừng bỡ ngỡ bơ Dm vơ
Người đi đi ngoài Am phố, mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng cũ người Dm xa xưa
Còn F đâu, còn G đâu? Tình E7 duyên đã lỡ Am làng
Thôi chia tay nhau từ F đây nghe nước mắt vây Am quanh
Biết lỡ yêu đương sẽ đau Dm thương suốt cả một Am đời
G Nhưng mấy khi tình đầu kết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu kết tròn mộng đâu C em.
Xin từ Am giã đường phố trắng mưa Dm ngâu
Làm chim bay mỏi Am cánh nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người Dm yêu xưa
Còn F đâu, còn G đâu? Giờ E7 đây xin giã Am từ
Nửa đêm lạnh C qua tim Em giữa đường phố hoa Am đèn
F Có người mãi đi Am tìm một người không hẹn F đến mà tiếng bước buồn E7 thêm
Tiếc thay hoài C công thôi Em phố đã vắng thưa Am rồi
F Biết rằng chẳng duyên Am thừa để người không gặp F nữa về nối giấc mơ E7 xưa
Phố Am đêm đèn mờ giăng C giăng
Màu trắng như vì F sao gối G đầu ngủ Am yên
Phố Em đêm nhiều lần suy E7 tư
Ghi nhớ còn trong G đời
Những ngày thương tích Am lớn.
Mây Dm đen làm úa trăng Am gầy
Cho F nên còn tiếng say C mềm
Trước Am thềm ngàn lời vu Em vơ
Vì người hay G mơ dòng đời như Am thơ.
Nhớ ngày G nao hoa nắng ngủ trên C cây
Thương lá G vàng úa Am tàn
G Mây bơ F vơ bay khắp C nẻo vô Dm tình
Cho G người yêu ước C mơ
Người G đi khai phá nét kiêu E7 sa
Tuy lính chiến xa G nhà mà vẫn luôn yêu Dm đời.
Bằng câu ca tiếng Am cười
Tìm F vui trong giấc G mơ
Dù E7 bâng khuâng chữ Am ngờ
Phố Am đêm lạc loài hương C yêu
Chìm đắm như hàng F cây giá G lạnh ướt Am mềm
Phố Em đêm chờ người phong E7 sương
Chinh chiến từ lâu G rồi
Có Em niềm riêng hay Am ước.
Cho Dm tôi mười ngón thiên Am thần
Cho F tôi mười ngón thiên C thần
Để Am tôi dìu người tôi Em yêu
Dìu người không G yêu và người chưa Am yêu.