Am Chiều đã buông dần, nắng phai tàn một mình C tôi lặng E lẽ
Am Tựa gốc thông già, ngắm mây vàng hồn mơ C theo cánh Dm chim.
Tình như lá úa rơi C buồn, còn đâu dĩ F vãng
êm E đềm trong nắng E7 ấm?
Am Người đã đi rồi khuất chân trời một chiều C đông vội vã
Am Còn đó kỷ niệm khó phai nhòa lòng tôi C luôn khắc ghi.
Đời như cánh sóng xô C bờ, biển đem bão F tố
bất E ngờ nào ai E7 biết ai Am hay?
C Mây chiều giăng trên đồi hoa sim F tím
Dm Trăng đầu hôm tựa quả F bóng trên Am cây
C Thôi từ đây ta Am mong nhớ vơi đầy
Rượu cạn E ly sao F uống mãi không E7 say?
Am Trăng vàng lên C trời! Quỳnh thơm một F đóa!
Dm Đêm dần buông E rồi lặng lẽ mình C ta
Âm thầm nhớ Am người hàng mi sương đọng
Ngày xưa E đâu? Còn E7 đâu giấc mơ Am hoa?
Tình đã phai rồi, tiếc chi nhiều để lòng C thêm quạnh E vắng?
Am Đành để cho tình cứ phai dần lòng C vơi đi nhớ Dm mong
Trời đêm óng ánh trăng C vàng, nghìn sao lấp F lánh
non E ngàn mình tôi F đứng trông Am mây.