1. Anh chẳng Am biết phải đi về đâu một mình giữa Em phố đêm thâu
Lạc lõng Dm bước qua những niềm G đau đèn đường sương C khói nhiệm màu
Anh cứ F nghĩ sẽ quên đi thật G mau, Em ký ức xưa có A7 nhau
Chỉ Dm tiếc là quá khứ Em kia cứ mãi hằn Am sâu.
2. Anh đã Am cố nâng niu vòng tay ngày em bước Em đến bên anh
Mà duyên Dm số trớ trêu vội G ngăn, chia đôi tình C ta quá nhanh
Một người con F gái như em thật G xứng đáng, gác Em tía lầu son cung Am đàn
Tiếc Dm thương cho nàng, tuổi Em xuân em quá bẽ Am bàng.
ĐK:
Ngoài trời mưa F đổ, hiu hắt ánh trăng mờ một mình thao Em thức, cứ ôm ấp mong Am chờ
Khép đôi mi Dm dòng lệ tuôn lặng G im vùi chôn nhớ C thương, xót xa còn vương
Ngày còn bên F nhau em quá đỗi ngọt ngào vậy mà buông Em tay, em chẳng nói câu Am chào
Giờ anh Dm sống vô vọng, làm Em vậy em thấy vui Am không?
* Anh chờ Am em khi xuân, thu, hạ sang và rồi đông ghé Em thăm chiếc lá cũng úa vàng
Nỗi nhớ Dm thương em dâng tràn miên G man, nhưng nào C dám buông lơi đôi câu thở than
Anh tìm F em khắp chốn nhân gian vậy mà chẳng thấy Em đâu bóng dáng của nàng
Em ở nơi Dm nào cùng ai có Em hay anh đang chìm Am trong đắng cay.
Tăng tone Am -> Bm
ĐK:
Ngoài trời mưa G đổ, hiu hắt ánh trăng mờ một mình thao F#m thức, cứ ôm ấp mong Bm chờ
Khép đôi mi Em dòng lệ tuôn lặng A im vùi chôn nhớ D thương, xót xa còn vương
Ngày còn bên G nhau em quá đỗi ngọt ngào vậy mà buông F#m tay, em chẳng nói câu Bm chào
Giờ anh Em sống vô vọng, làm F#m vậy em thấy vui Bm không?