1. Xót xa vô vàng tủi phận làm Dm dâu
Sống đời khổ đau nơi xứ lạ quê G người
Lấy Dm chồng tuổi tròn đôi F tám
Má hồng đang thời xuân Am thắm
Biết bao trai C làng muốn được cưới F nàng. Am
2. Cớ sao cha mẹ ép buộc tình Dm con
Lấy người không yêu nên khổ đau G nhiều
Lỡ Dm rồi đời người con F gái
Phải về làm dâu xa Am xứ
Có vui C gì bên người không Dm yêu.
ĐK:
Hỡi mẹ G cha có hiểu cho Dm lòng
Con sống bên C chồng đong đầy nước G mắt
Chồng thì hắt C hủi mẹ chồng chẳng Bb thương
G Ơi đau xót đời con
Làm dâu xứ Dm người G nước mắt chan F cơm
G Ôm con vào Bb lòng Am ngấn lệ trào Dm tuôn.
3. Khổ đau cũng đành nuốt lệ vào Dm tim
Trọn phận làm dâu cho vẹn chữ vợ G hiền
Có Dm tiền đâu phải hạnh F phúc
Mẹ cha ngỡ con vui Am sướng
Đâu hay C rằng nơi này buồn Dm đau.